Được tạo bởi Blogger.

Giới thiệu về tôi

Blogger templates

RSS

Pages

HÀNH TRÌNH GIÁNG SINH

Đêm Sài Gòn đẹp biết bao, nhất là đêm Giáng sinh, nào đèn nào hang đá ... thật thơ mộng và huyền ảo. Đêm Giáng sinh, người người nô nức đi xem hang đá, người chen nhau đi dạ hội trong tiếng cười và màu áo quần tươi xinh. Tôi cũng rảo trong xa lộ của dòng người chen chúc ấy. Nhưng hôm nay, tôi không đi chơi như mọi đêm Giáng sinh trước, tôi được một người bạn rủ tham gia cuộc hành trình xuyên thành phố Sài Gòn. Đêm nay, chúng tôi không ngủ nhưng chia nhau trên các ngả đường của thành phố tráng lệ này.
Mỗi người một ba lô trên vai với những phần quà bé mọn, từ những đồng lương bán thời gian tích góp của anh em sinh viên nghèo. Chúng tôi lên đường với con ngựa sắt cũ kỹ, dọc theo các con lộ và hẻm nhỏ của thành phố đến với từng người bạn nghèo trên vỉa hè. Đêm nay, giữa những đèn hoa rực rỡ có những bóng mờ nhạt nhòa chen lẫn, giữa những nụ cười rạng rỡ có những ánh mắt u hoài đăm chiêu xa xăm, giữa những áo quần lộng lẫy có những tấm áo tả tơi không che nổi tấm thân gầy... Đó là những người bé mọn còn đọng lại đâu đó trên vỉa hè thành phố. Ở đó cũng có những con người thật oai hùng, với đôi nạng gỗ ngồi bên quầy vé số thâu đêm, hay cụ già đang ì ạch đạp xích lô chở đôi bạn trẻ...


Chúng tôi dạo quanh thành phố đêm nay để đến với những con người không tên tuổi, không cho chúng tôi được món quà gì để chung vui. Họ nhỏ bé quá lên dường như lẻ loi trong bóng tối huyền ảo, nhưng nụ cười còn đọng lại trên gương mặt sạn đen vì gió sương. Họ cho chúng tôi món quà còn hơn cả điều chúng tôi muốn tìm. Đó là niềm vui mà không ai có thể diễn tả được. Vì đêm nay, những con người bé nhỏ ấy đã rạng lên như ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Và đêm nay, chúng tôi được sống niềm vui của một con người là người!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

GHI ƠN

Con sinh ra ướt đẫm mồ hôi mẹ, cay xè giọt lệ cha. Con lớn lên trong đôi tay chai sầm, trên đôi vai còng xuống của Đấng sinh thành và tung tăng với bạn bè thương mến. Con được sự chở che của người thân kẻ nghĩa, trong thân tình đùm bọc của xóm làng. Cái hương thơm của đất, cái vị ngọt của gió, cái chua chua của nem quê riêng biệt… là chiếc nôi cho con sinh trưởng.
Khi con chắp cánh bay vào đời, bàn tay cha, tấm lòng mẹ vẫn mãi ủ ấp, vươn dài theo bước chân con. Ngày vào Dòng, con nhận được tất cả tình yêu thương của gia đình rộng lớn, mái ấm thứ hai của con. Mẹ Hội Dòng từng ngày từng giờ, đau cái đau của Đấng sinh thành chăm chút, lo lắng sao cho con lớn lên trong ân nghĩa. Khi con thành công, lúc con thất bại có Mẹ Hội Dòng cùng sánh bước. Lúc con vui, người người chia vui với con. Khi con buồn có người ở cạnh bên cùng chia san nỗi buồn. Ngay khi con thấy mình như đứng trước cảnh trời đêm giông tố, có người đã âm thầm ngồi im kề cận để dịu vơi cõi lòng u uất, hay cùng nhịp bước trên đường mòn để chân con bước xiêu vẹo, và cả tay trong tay để truyền cho sự ấm áp của tình người… Một lời nói, một nghĩa cử yêu thương đáng khắc ghi lắm thay!
Tất cả đó là ơn sâu nghĩa nặng dầu cho con nhắm mắt lìa đời vẫn không thể nhạt phai. Con xin ghi khắc vào lòng, xin uống cạn ơn nghĩa lớn lao này và còn nhiều hơn nữa để con no thỏa bầu sữa yêu thương. Để lòng con được mềm ra cho bao dung, và từ ái được nẩy mầm; cho đất xanh màu mạ lòng biết ơn; cho con vững tin tiến bước trong bình an và hy vọng.
Một lần xin ghi ơn là ngàn lần nhớ ơn !
Xin cảm tạ Thiên Chúa nhân từ đã cho con hai năm được ở trong nhà Chúa.
Xin cảm tạ Tình Yêu chất ngất !

Mong sao lời cám ơn chân thành của con được bật ra từ cửa môi cuộc sống !

Xuân Hy Vọng

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

SƯƠNG MAI

Sáng tinh mơ, tôi cùng chị bạn lên rẫy cắt lá thuốc. Giữa cánh đồng mênh mông, cảnh ban mai đẹp tuyệt. Nhưng tôi cứ như bị hớp hồn với lưới nhện đầy những giọt sương mai ở khe suối. Bạn có thể hình dung một cảnh vừa động vừa tĩnh, lại lấp lánh bởi ánh sáng chiếu soi vào giọt sương mai. Cảnh lạ là sương mai đọng trên lưới nhện nên xuyên suốt sáng trong với ánh dạ quang của mặt trời. Nhìn vào sương mai trên lưới nhện, ta có thể nhìn thấu xuống dòng nước chảy lững lờ, xanh biếc phía dưới. Tôi dừng chân ngắm nhìn nó mà quên cả việc cần làm. Chị bạn trách : “Có mỗi giọt sương thôi mà cứ như là báu vật vậy!”
Đúng thật. Mỗi giọt sương thôi mà có lúc tôi say mê đến thế, huống hồ chi trong cuộc đời còn biết bao cái khác. Có lẽ đối với người này thì chẳng là gì, nhưng đối với người kia lại nên chuyện. Mỗi người trông thấy vẻ đẹp của vấn đề đó theo một góc nhìn khác nhau. Nên làm sao có thể so sánh tâm hồn họ với tôi. Tôi có điểm mạnh của tôi sáng trong, nhưng cũng có điểm yếu mong manh và mau tan như giọt sương vậy. Họ cũng thế.
Sương mai long lanh như pha lê nhưng nó dần co mình trước ánh sáng và biến tan vào không gian khi mặt trời lên cao mỉm cười. Khi nó chơi trò chơi chốn tìm, tôi mới giật mình. Ôi, chỉ là lưới nhện tồi tàn! Một khoảng khắc hụt hẫng xâm chiến. Có chi là bền vững?
Tôi cũng từng đặt niềm tin, sự chân thành và hy vọng vào những giá trị mau tan. Để khi chợt tỉnh. Buồn! Đau khổ! Một khoảng khắc rát buốt con tim, một khoảng khắc trống vắng nơi cõi lòng. Tôi tự co mình trước muôn điều tốt đẹp vì niềm tin bị đánh mất, y như cửa không có chìa để mở. Ở lại trong cảm giác này có vẻ như là cách tốt nhất để đền cho việc làm ngu ngốc. Có những điều có thể nói thành lời nhưng cũng đầy những việc chẳng thể nào nói lên lời. Thế là cứ nhìn mãi vào đám mây u ám của chính mình. Mặt trời công chính cũng trốn chạy với giọt sương tan?
Có phải vậy đâu. Mặt trời vẫn mỉm cười, Thiên Chúa vẫn không ngừng giang cánh tay chờ đón tôi với tình yêu bao dung. Nhưng vì tôi chỉ quen nhìn ánh sáng của mặt trời mà ít nhìn vào chính mặt trời. Nên khi sương tan thì ánh sáng mất, tôi cứ tưởng mặt trời cũng không còn nữa. Niềm tin, hy vọng và những điều cao quý cũng theo sương mất dần. Trong đau khổ, tôi dễ nổi loạn kiếm tìm chính mình, tìm giá trị mình hằng mong muốn, nay mất thì hụt hẫng chứ ít khi tìm ý Thiên Chúa trong biến cố cuộc đời. Trong buồn chán, tôi dễ cúi xuống vào trong thầm lặng để không còn dám ngẩng mặt nhìn đời nên dễ thấy đây là bước đường cùng. Trong thất vọng, tôi đóng lòng mình và ném chiếc chìa khóa của niềm tin đi xa, nên cửa tâm hồn không còn có cơ hội được mở ra nữa. Mọi sự xung quanh chỉ còn là dãy băng tuyết y như dãy núi chắn ngang đời mình. Thế là hết!
Giọt sương nhỏ đã làm tôi quên nhiệm vụ của chính mình, thì những điều khác trong cuộc đời cũng thế. Nếu tôi sớm nhận ra rằng: sương mai chỉ là giọt nước nhỏ, nó chỉ nên huyền ảo khi có ánh mặt trời soi chiếu. Sự vật, con người và thế giới quanh tôi chỉ có giá trị khi Thiên Chúa tác động vào. Có như thế, mỗi khi cảm nhận cái đẹp, mỗi lúc đón nhận sự vật, hay chia tay với nó tôi mới giữ niềm vui an bình.
Ngắm nhìn sương mai, tôi chợp thối lên lời : “con tim con yếu đuối” nhưng luôn tin tưởng “Các thánh cũng như con. Nhưng nhờ vậy họ mới làm thánh: nhờ ơn Chúa và ý chí”. (Đường Hy Vọng, Đức Hồng Y Phanxico Xavie Nguyễn Văn Thuận).
 Sr. Maria Bích Mai

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

PHIM THA THỨ 70X7

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Hoc Giáo Lý Công Giáo bằng hình ảnh_Tập 4_Con Nguoi Song O Doi Nay De Lam Gi?

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

HÀNH TRÌNH GIÁNG SINH

Đêm Sài Gòn đẹp biết bao, nhất là đêm Giáng sinh, nào đèn nào hang đá ... thật thơ mộng và huyền ảo. Đêm Giáng sinh, người người nô nức đi xem hang đá, người chen nhau đi dạ hội trong tiếng cười và màu áo quần tươi xinh. Tôi cũng rảo trong xa lộ của dòng người chen chúc ấy. Nhưng hôm nay, tôi không đi chơi như mọi đêm Giáng sinh trước, tôi được một người bạn rủ tham gia cuộc hành trình xuyên thành phố Sài Gòn. Đêm nay, chúng tôi không ngủ nhưng chia nhau trên các ngả đường của thành phố tráng lệ này.
Mỗi người một ba lô trên vai với những phần quà bé mọn, từ những đồng lương bán thời gian tích góp của anh em sinh viên nghèo. Chúng tôi lên đườngvới con ngựa sắt cũ kỹ, dọc theo các con lộ và hẻm nhỏ của thành phố đến với từng người bạn nghèo trên vỉa hè. Đêm nay, giữa những đèn hoa rực rỡ có những bóng mờ nhạt nhòa chen lẫn, giữa những nụ cười rạng rỡ có những ánh mắt u hoài đăm chiêu xa xăm, giữa những áo quần lộng lẫy có những tấm áo tả tơi không che nổi tấm thân gầy... Đó là những người bé mọn còn đọng lại đâu đó trên vỉa hè thành phố. Ở đó cũng có những con người thật oai hùng, với đôi nạnggỗ ngồi bên quầy vé số thâu đêm, hay cụ già đang ì ạch đạp xích lô chở đôi bạn trẻ...
Chúng tôi dạo quanh thành phố đêm nay để đến với những con người không tên tuổi, không cho chúng tôi được món quà gì để chung vui. Họ nhỏ bé quá lên dường như lẻ loi trong bóng tối huyền ảo, nhưng nụ cười còn đọng lại trên gương mặt sạn đen vì gió sương. Họ cho chúng tôi món quà còn hơn cả điều chúng tôi muốn tìm. Đó là niềm vui mà không ai có thể diễn tả được. Vì đêm nay, những con người bé nhỏ ấy đã rạng lên như ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Và đêm nay, chúng tôi được sống niềm vui của một con người là người!
Xuân Hy Vng



  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Học Giáo Lý Công Giáo bằng hình ảnh_Tập 2_Tôi Tin Chúng Tôi Tin

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chúa Giêsu phục sinh (Gioan 20:3-18)

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

TRUYỆNKINH THÁNH BẰNG HÌNH

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS