Đêm
Sài Gòn đẹp biết bao, nhất là đêm Giáng sinh, nào đèn nào
hang đá ... thật thơ mộng và huyền ảo. Đêm Giáng sinh, người người nô nức đi
xem hang đá, người chen nhau đi dạ hội trong tiếng cười và màu áo quần tươi
xinh. Tôi cũng rảo trong xa lộ của dòng người chen chúc ấy. Nhưng hôm nay, tôi
không đi chơi như mọi đêm Giáng sinh trước, tôi được một người bạn rủ tham gia
cuộc hành trình xuyên thành phố Sài Gòn. Đêm nay, chúng tôi không ngủ nhưng
chia nhau trên các ngả đường của thành phố tráng lệ này.
Mỗi
người một ba lô trên vai với những phần quà bé mọn, từ những đồng lương bán
thời gian tích góp của anh em sinh viên nghèo. Chúng tôi lên đường với con ngựa sắt cũ kỹ, dọc theo các con lộ và hẻm nhỏ của thành phố
đến với từng người bạn nghèo trên vỉa hè. Đêm nay, giữa những đèn hoa rực rỡ có
những bóng mờ nhạt nhòa chen lẫn, giữa những nụ cười rạng
rỡ có những ánh mắt u hoài đăm chiêu xa xăm, giữa những áo quần lộng lẫy có
những tấm áo tả tơi không che nổi tấm thân gầy... Đó là những người bé mọn còn
đọng lại đâu đó trên vỉa hè thành phố. Ở đó cũng có những con người thật oai
hùng, với đôi nạng gỗ ngồi bên quầy vé số thâu đêm, hay cụ già đang
ì ạch đạp xích lô chở đôi bạn trẻ...
Chúng tôi dạo quanh thành phố đêm nay để đến với những con người không tên tuổi, không cho chúng tôi được món quà gì để chung vui. Họ nhỏ bé quá lên dường như lẻ loi trong bóng tối huyền ảo, nhưng nụ cười còn đọng lại trên gương mặt sạn đen vì gió sương. Họ cho chúng tôi món quà còn hơn cả điều chúng tôi muốn tìm. Đó là niềm vui mà không ai có thể diễn tả được. Vì đêm nay, những con người bé nhỏ ấy đã rạng lên như ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Và đêm nay, chúng tôi được sống niềm vui của một con người là người!