Người ta thường đồng hóa người nữ với
nước. Cũng dễ hiểu vì người nữ là phái yếu, mềm mại, nhẹ nhàng, nước cũng thế.
Triết lý của nước cũng chính là triết lý của người nữ? Nước thì sao nhỉ?
1. NHU THẮNG CƯƠNG
Tôi thường ưa thích vốc nước lên giữ cho thật chặt trong tay, nhưng bạn
biết điều gì xảy ra không? Chỉ một loáng, nước đã không còn trong tay nữa. Nước
nhẹ nhàng quá, mền mại quá, yếu ớt quá! Tưởng chừng chiếm được nước làm của
riêng. Nhưng nước không nhượng bộ ai, nó độc lập không chịu lệ thuộc và không
để ai nắm giữ. Trong lúc vô tình, tôi lỡ tay đánh rơi một hòn đá vào lòng biển,
nước trao nghiêng, rồi nhậm chìm đá vào đại dương sâu thẳm và phẳng lặng. Tôi
chợt nhận ra; nước yếu đó nhưng không một sức mạnh nào thắng nổi, hay có thể
làm nó nản lòng, nhụt chí ngưng dòng chảy
được. Thật vậy ta không thể cắt đứt dòng chảy của nước. Một lưỡi kiếm xé toang
dòng nước nhưng kiếm chưa kịp lên khỏi mặt nước, nước đã đầy lại và lại chảy
như chưa từng có lưỡi kiếm đụng vào.
Nước nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết, mền mại nhưng không nhu
nhược, yếu ớt nhưng không yếu đuối! Tự trong nước có sức mạnh để thắng cái mạnh
mà người đời thường nói: “nhu thắng cương”.
Đâu phải có sức mạnh cơ bắp mới là hùng mạnh. Đâu phải miệng
rộng, oai to, chức lớn mới là ngon. Tôi còn nhớ: Catarina – một nữ nhi thường
tình – không giàu có, không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không học vấn, không vĩ đại nhưng đưa cả giáo triều từ Avinon trở
về Vatican; một việc mấy thế kỷ và bao người không làm được.
2. NƯỚC CHẢY ĐÁ MÒN
Nền kinh tế thị trường ngày ngày đang đẩy ta chạy, chạy thật
nhanh. Lắm lúc ta không đủ khiên nhẫn chờ đợi nữa. Ta thích làm việc vĩ đại mà
quên những công việc bình thường.
Nhưng mỗi khi dầm mình trong nước, bạn có thấy sức nước chảy
không? Rất êm nhẹ. Nhưng “nước chảy đá mòn” đó! Đá tưởng mình cứng rắn, nào ngờ
một sức nước âm ỉ ngày đêm qua thời gian đá lại mòn. Đá có hay mình đang bị mòn
không nhỉ?
Đó chính là con đường thơ ấu của Têrêsa Hài Đồng Giêsu, con
đường của tình yêu “làm tất cả những công việc bình thường với tình yêu phi
thường”. Cúi xuống để nhặt một cọng rác rơi để cứu các linh hồn, tầm thường quá nhưng đó lại là công việc của thánh nhân.
3. TRẦM LẮNG NÊN SỨC MẠNH
Bạn nghĩ sao khi nước “vùng dậy” thành vũ bão, sức nước tàn
phá đến chóng mặt. Kinh khiếp! Bạn có hay bão tố hoành hành như hổ gầm long trời lở đất thì nơi
mắt bão lại bình yên. Có lạ kỳ không? Thật đó!
Hơn bao giờ đời dạy ta phải vươn lên nỗ lực không ngừng, nên
lắm khi ta chạy đến mệt nhoài trên đường trường cuộc sống. Có khi ta gian lận xúc xiểm hất cẳng anh em để
mình vươn lên. Nước không gian lận, không mệt nhọc cố gắng, nó lặng thinh. Cái
lặng thinh của nội tâm, của trầm lắng để chính trong thinh lặng nó nhân rộng
nội lực đến cực mạnh.
Phải chăng Đức Maria, mẫu ngừời trầm lặng đã suy đi nghĩ lại
trong lòng. Mẹ đã trở nên người nữ diễm phúc hơn mọi người nữ.
Vâng chỉ khi ta trầm lắng ta mới có thể thấy rõ về ta, hiểu
rõ về người. Cổ nhân nói: “biết người, biết ta, trăm trận, trăm thắng”
Nước là thế còn tôi và bạn thì sao? Biết bao người nữ đã lấy triết lý của nước làm
nên triết lý sống cho riêng mình. Họ đã trở nên thánh nhân đáng ca ngợi. Ước
chi triết lý của nước cũng là triết lý sống của tôi và bạn để mỗi người chúng ta sẽ lớn lên bằng những việc bình
thường với một tình yêu phi thương trong mềm dẻo, đầy cương quyết và quả cảm.