Mỗi
chúng ta ai cũng là một chú chiên nhỏ trong một đoàn chiên của một nhóm, một gia đình, một đoàn thể, một cộng đoàn, một
giáo xứ hay một giáo hội.... Những con chiên ngoan hiền không phải nói chi vì
nó tuyệt vời đến khỏi chê. Còn những chú chiên khó trị, ương bướng, đi ra ngoài
lề thói của truyền thống ... thì mới cần phải bàn. Đó chính là những chú chiên được gọi là chiên lạc.
Có
con lạc vì sự mê chơi hay ham thích tìm cho mình một lối đi độc lập đầy cá
tính, có con lạc vì sự một đam mê quá đáng làm chúng quên thực tế đang sống, cũng có con lạc vì có những suy nghĩ
khác người cấp tiến hay bảo thủ, cổ hủ, có con lạc chỉ vì một phút lỡ lầm trong đời làm vết
nhơ còn in mãi trong lòng xã hội - chúng không thể làm cách nào xoá nhoà qúa
khứ, cũng có con lạc vì thiếu hiểu biết .... Cái lạc nào cũng đáng buồn. Có cái
lạc xa về không gian, cũng có cái lạc về thời gian nhưng cái lạc đáng sợ nhất
là không gian thời gian không ngăn cách mà lòng người bị đóng khung, nó cô đơn
một mình trong cộng đồng nhân loại. Ai có hiểu là nó đang lạc để giúp cúi xuống
ôm nó về với tiếng reo vui của nhân loại!!!
Giêsu
hôm qua là chính Đức Kitô, hôm nay là chính tôi và bạn đó. Có khi ta là chú
chiên lạc, nhưng có khi ta phải là người đi tìm chiên. Vậy cái cần thiết của cả hai nhân vật là TẤM LÒNG.
Một
tấm lòng bao dung đủ với chính mình để có thể can đảm hoàn lương trở về
Một
tấm lòng bao dung đủ với anh em để có thể ôm hôn vác người tội lỗi trên vai trong
mọi hoàn cảnh với tinh thần thứ tha.