Trời đang mây xanh, gió mát. Bỗng mây đen ùn ùn kéo đến; cuồng phong bão táp ập đến: Khổ đau, thất bại, tai ương, tang thương … họa vô đơn chí. Nó làm ta rơi vào đêm tối hoảng loạn. Cái mù mờ của bóng đêm giữa chớp lòa làm tan biến tâm thần đưa ta đến mất định hướng. Nó cuốn trôi băng băng tất cả mọi sự, cuốn đi những kỷ vật đáng mến, những người ta yêu thương, cuốn đi cả lòng can đảm. Nhất là nó có thể cuốn đi cả lòng tự trọng.
Bão tố đến nhận chìm ta trong âm vang kinh khiếp của đất trời. Tiếng gào rú ấy không át nổi tiếng khóc than của những người mất đi người thân, không trấn áp được tiếng rên rỉ thấu trời của lòng sợ hãi và hoảng loạn. Tiếng gào rú của trời đất, tiếng sấm sét đinh tai không đáng sợ bằng tiếng lòng của kẻ sắp ngã ngục và vô vọng.
Bão tố vần xoay, cơn lốc của cuồng phong đẩy ta vào chỗ vô định. Ta muốn néo kéo một cái gì đó, một ai đó để được sinh tồn, bớt đi nỗi cô độc dù chỉ là mong manh, tạm bợ. Nhưng biết đâu nó có thể giúp ta đi qua cơn giống tố này. Khi đó ách trở thành thần hộ mạng, vị cứu tinh.
Bão tố đánh vật ta té ngã giữa dòng đời, đẩy ta chúi nhủi không còn có thể gượng đứng lên làm lại cuộc đời. Nó làm ta tê liệt tất cả những giá trị cao quý trong đời. Có khi ta trở nên kẻ nhẫn tâm, ném anh em đồng loại xuống biển để ta cảm thấy an toàn hơn. Hay cũng có thể nó giúp ta bản lãnh thành nhân hơn, dám hy sinh cái mình yêu thương nhất, hy sinh cả tính mạng của mình để bảo vệ, để cứu sống một ai đó.
Bão tố làm che mờ con mắt thể xác và cả tinh thần. Ta không thấy gì, không còn hy vọng chi. Chúa ở đâu. Chúa đang ngủ! Ta dường như cô độc lẻ loi với bao hiểm nguy gần kề. Làm sao ta không la hét, không hoảng loạn khi tính mạng thuyền đời ta sắp chìm. Chúa đang ngủ nên Ngài có thấy đâu nỗi khốn khổ ta mà đang đương đầu. Ta trở nên mỏng manh và yếu ớt biết chừng nào. Tất cả đã gần như vô vọng, mãi sao không thấy bóng Chúa. Ta có tin Chúa vẫn ở đó với ta trong bão tố chăng? Thật khó, Chúa có ở đó nhưng Chúa ngủ làm sao hiểu được nỗi khốn cùng ta phải chịu. Ta có dám tin Chúa ngủ nhưng biết tất cả, nhưng giờ của Ngài chưa tới? Ta có dám chờ đến giờ của Chúa chăng?
Chúa như đùa. Chúa biết rất rõ khốn cùng có thể làm cho người ta nên trưởng thành hơn, nhưng cũng có thể làm cho người ta nên “cầm thú” hơn. Ai dám chắc mình có thể vượt thắng mọi thử thách trên đời. Vì thế, đánh thức Chúa tỉnh dậy ngăm đe sóng gió là chuyện của ta. Cầu nguyện và trông chờ giờ Chúa đến là điều cần thiết.
Bão tố cuộc đời cứ thét gào mà ta kiên gan bên cạnh Chúa, dù Chúa đang ngủ. Ta có tin nó không thể làm ta ngã gục không? Hãy vững tin vì “đối với Thiên Chúa không có gì là không thể”
Lạy Chúa con tin!!!
Xuân Hy Vọng