Thế
giới càng ngày càng đi vào toàn cầu hóa thì con người càng chạy đua với thời
gian. Lắm khi mệt nhoài trên đường trường cuộc sống. Nhưng cuộc đời đâu chỉ là
một thao trường, cuộc đời là một sân chơi, sân chơi luôn mời gọi ta sống tinh
thần huynh đệ đại đồng, làm triển nở sự tin tưởng vào cuộc đời, hòa điệu với
hoàn vũ. Sân chơi ấy bạn có muốn bước vào không.
TÌNH HUYNH ĐỆ ĐẠI
ĐỒNG
Mỗi
chúng ta ai cũng là kiệt tác, nhưng “không ai là một hòn đảo”. Chính vì thế ta
luôn sống với anh em đồng loại. Liên kết thân thiết nhất là mái ấm gia đình, kế
nữa là quốc gia chủng tộc, không ngừng lại ở đó mà còn đi xa hơn bằng sự liên
đới “Tứ hải giai huynh đệ”
Chẳng
thế “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Ai lại không thổn thức trước những nỗi đau
của người bị thiên tai hoạn nạn mà có thể làm ngơ được lời mời gọi : “lá lành
đùm lá rách”? Khi con tim băng giá trước nỗi đau của cộng đồng là chính lúc ta
tự tách mình ra khỏi cộng đồng nhân loại.
Vâng,
tình yêu là sân chơi rộng mở cho người người kết thân giao hảo, cho anh em xích
lại gần nhau.
NIỀM TIN VỮNG MẠNH
Trong
cuộc đời mỗi người có một vai chơi. Ta không thể dành vai chơi của bạn, cũng
không thể nhờ ai chơi hộ. Ta là ta và bạn là bạn. Ta và bạn chỉ có thể đỡ nhau
trong chốc lát nhưng rồi ai cũng phải tự đi trên đôi chân của mình.
Chẳng
thế, khi ta đóng vai của người khác hoặc chạy theo người khác thì ta không còn
la ta, và cuộc đời cũng trở nên vô vị.
Cuộc
chơi nào cũng buộc ta phải tự tin để có thể chơi hết mình. Cuộc đời cũng thế,
chỉ có ý nghĩa khi ta dám sống, dám phấn đấu, dám vượt qua gian khó mới mong có
thành công.
HÒA ĐIỆU CUỘC ĐỜI
Cuộc
chơi không dừng lại ở trò chơi, nhưng luôn để lại một ý nghĩa nào đó nhất định.
Nơi sân chơi cuộc đời cũng thế, nó không dừng lại ở cuộc chơi, ở con người
nhưng mở ra với cả hoàn vũ. Bởi xung quanh ta không chỉ có con người nhưng còn
có thiên nhiên và muông thú
Một
chút dừng chân ngắm cảnh núi sông hùng vĩ, hay sự chuyển
dịch của tinh cầu, lòng ta lại chẳng hân hoan và thêm nhựa sống sao?
Sân
chơi cuộc đời rộng hay hẹp hệ tại tình người, vui hay buồn hệ tại niềm tin của
ta vào cuộc sống, hấp dẫn hay không tùy thuộc vào sự hòa đồng của mỗi người với
dòng đời. Như thể nơi sân chơi cuộc đời, ta là người chơi và cũng là người điều
động cuộc chơi. Vậy đừng để ta chạy miệt mài rong ruổi và đừng đứng để người
khác kéo ta đi. Nhưng hãy “nắn lấy cuộc đời ta”!