Được tạo bởi Blogger.

Giới thiệu về tôi

Blogger templates

RSS

Pages

NHẶT ĐINH

Trên con đường Quốc Lộ 1, gần ngã tư Thủ Đức từ xa xa tôi thấy một người đàn ông cao to đẩy chiếc xe Hon đa phía trước, phía sau người phụ nữ tay bế một em nhỏ đang long khom, sau lưng người phụ nữ là một em trai khoảng 6 tuổi cũng đang long khom cúi nhặt cái gì đó. Lại gần tôi thấy người phụ nữ và em nhỏ nhặt những cái đinh được rải cố ý giữa đường. 
Một nghĩa cử thật nhỏ nhưng làm tôi cảm động. Họ bị cán phải đinh nhưng họ không càm ràm mà cúi xuống nhặt những chiếc đinh để người sau không bị vạ lây. Cám ơn việc làm nhỏ bé như thật ý nghĩa. Bớt một chiếc đinh để cho đầy nghĩa cử yêu thương. Đẹp quá!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

GÓC LỆCH CUỘC ĐỜI

Bạn có bao giờ chơi ghép hình không nhỉ? Nếu từng chơi thì không ít người sẽ khó chịu khi tìm những tấm hình ghép lại với nhau mà có một góc lệch. Chỉ một góc lệch thôi thì bức tranh toàn thể không thể ghép hoàn chỉnh, nên cần phải tìm cho được sự đồng bộ của chúng. Ai ai trong chúng ta cũng thích cái toàn mỹ, cái trơn tru bóng bẩy. Một góc lệch thường bị coi là điều không đẹp, không tốt và thế là ta khó có thể chấp nhập nó tồn tại trong đời. Nhưng kỳ thực mỗi người chúng ta đều có những góc lệch nho nhỏ. Góc lệch ấy có thể là một thanh âm khác với mọi người, một lập trường ít được biết đến, hay có khi là khả năng nổi trội, một tính cách làm cho ta khác người khác …. Góc lệch ấy giúp gì cho ta, giúp gì cho đời?
1. Góc lệch tạo nên cái tôi riêng biệt
Trên thế giới này có rất nhiều người nhưng chưa một ai giống ai hoàn toàn. Có thể họ giống một chút về hình ảnh nhưng không ai giống nhau thật sự. Vì mỗi chúng ta có những khác biệt về văn hóa  – tập tục – tư duy – tình cảm… đó là những góc lệch của ta, sự khác biệt của ta với mọi người.
Bạn dù có thần tượng ai đó muốn nên giống họ, thì bạn vẫn là bạn không thể giống họ hoàn toàn. Bởi vì bạn có những góc lệch của riêng bạn, góc lệch ấy chẳng ai giống bạn và bạn cũng chẳng giống ai. Chính nó tạo nên cái khác biệt giữa ta với người khác. Chính nó tạo nên nhân cách cá vị độc đáo.
Cái cá vị riêng ấy là nét đẹp và sức cuốn hút của ta với người khác. Tại sao không làm cho nhân cách ấy được lớn lên mà vội thần tượng ai đó, chạy theo họ đến đánh mất mình; hay chê bai mình làm mình nên tự ti thấp kém. Ta là ta, rất độc đáo trước mắt mọi người và Thiên Chúa. Tại sao không làm cho nhân cách ấy được lớn lên? Nhưng nếu nó lớn lên làm choán chỗ của tha nhân, làm bất hòa với mọi người thì ta nên xem xét lại. Chúa cho ta nhân cách cá vị không chỉ để sống, thoải mãn cho riêng mình nhưng còn là sống cho đồng loại.
2. Góc lệch giúp nâng anh em lên
Mỗi người có cái độc đáo riêng không phải để cạnh tranh, đè bẹp nhau nhưng để bổ khuyết cho nhau. Đó chính là quy luật âm dương, sáng tối, xa gần… Tất cả những quy luật ấy không làm hủy hoại nhau nhưng làm cho nhau được phát triển theo cách thế của mình. Nhất là trong một tập thể sự khác biệt vẫn luôn cần thiết để bổ khuyết cho nhau, để kích thích nhau nâng cao tinh thần học hỏi, để làm sáng tỏ sự đa dạng phong phú của tập thể ấy
Nếu bạn đã từng chơi bập bênh, bạn sẽ thấy rõ điều này. Khi bạn ở trên cao chỉ cần bạn nhún xuống một tí, bạn có thể nâng bổng người đối phương thấp bé ở dưới bay lên không trung; và ngược lại. Một góc lệch tưởng chừng không có giá trị gì, thế mà nó lại giúp nâng anh em lên.
Vậy những khác biệt của ta đâu có phải là vô ích cho cuộc đời này. Nếu ta dám đón nhận nó, sống thực với nó, biết đâu chính nó là cách thế nâng anh em đồng loại lên. Nhưng bạn đừng quên để có thể nâng anh em lên, ta cần phải nhún xuống một độ đủ để làm góc lệch ấy đảo vị thế từ cao xuống thấp hay ngược lại. Nhún mình xuống là nhận biết sự thiếu hụt của ta chưa hoàn trọn, cần đến anh em trợ giúp. Nhún mình xuống còn là sự hoàn thiện mỗi ngày để ta hòa với mọi người và gần với Thiên Chúa hơn. Sự hoàn thiện ấy là xóa đi những chỗ lệch về nhân cách, lịch sự, văn hóa, … để từng ngày ta nên mới và đẹp hơn.
3. Góc lệch đưa ta đến gần Thiên Chúa
Thật vậy. Góc lệch cuộc đời có khi là những điểm mạnh, nhưng có lúc lại là khiếm khuyến, lỗi tội tự bản thân. Cả hai đều cho ta thấy con người thực của mình, khiên tốn hơn trước mặt Thiên Chúa và anh em. Góc lệch ấy tạo cho ta những thổn thức, mong chờ, khắc khoải sự hoàn trọn mà tự bản thân không thể vươn tới. Chính nỗi khát khao cháy bỏng ấy đẩy ta đến với Thiên Chúa, và cậy trông nơi Ngài. “Như nai rừng mong mỏi tìm về suối nước trongHồn con cũng trông mong được gần Ngài, lạy Chúa”. (Tv 42,2)
Ai ai trong chúng ta cũng thích cái toàn mỹ, cái trơn tru bóng bẩy.  Một góc lệch thường bị coi là điều không đẹp, không tốt. Thế nhưng góc lệch cuộc đời luôn cần có để ta có một lập trường sống cho riêng ta không chạy theo ai, không chê bai mình; để mỗi chúng ta biết cùng hợp tác với anh em đồng lại xây dựng quê hương trong tinh thần canh tân bản thân mỗi ngày, nhờ đó ta gần Chúa và gần anh chị em hơn.
Một góc lệch như thế đáng cần có lắm nhỉ?!!!
                                                                                    Sr. Bích Mai, OP

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

CON MẮT

"Mù" con mắt thể xác, nhưng "sáng" con mắt Đức tin
---
Đó là hình ảnh mà có lẽ gần 1,500 người tham dự Thánh lễ trọng thể đón tiếp ĐHY Fernando Filoni tại Nhà thờ Đức Bà Gp. Thành phố Hồ Chí Minh, có thể cảm nhận được khi nhìn thấy hình ảnh của một bé gái bị "khiếm thị" lên đọc Sách Thánh bằng bảng chữ Braille.

Nhạc sĩ Xuân Hồng viết ca khúc “Đôi mắt” với ca từ dễ thương.
..... Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời,
......Để nhìn đời và để làm duyên.

Thế nhưng, khi Thánh Kinh nói về mắt lại nói về đôi mắt mù. Từ những trang đầu của sách Sách Sáng thế đã nói về mắt: “Rắn đã nói với người đàn bà: chẳng chết chóc gì đâu... nó đáng quý thực, cái cây ấy để được tinh khôn. Và bà đã ăn... Và mắt cả hai người đã mở ra. Và chúng biết là chúng trần truồng” (St 3, 4–7).

Đoạn Thánh Kinh nói về lịch sử sa ngã của loài người đã đề cập đến đôi mắt qua 3 tiến trình:
- Rắn hứa là mắt hai ông bà sẽ mở ra.
- E-và nhìn trái táo và thấy sướng mắt.
- Mắt hai người mở ra và thấy mình trần truồng.

Rắn hứa là mắt hai người sẽ mở ra để nhìn thấy mọi sự như Thiên Chúa, nhưng mắt đức tin đã nhắm lại nên không nhìn thấy điều mình muốn thấy.

Chúa Ki-tô đã đến chữa lành sự mù loà ấy, hàn gắn lại vết thương thưở sa ngã của Nguyên Tổ.

Khi liên kết phép lạ Chúa Giê-su chữa người mù từ thưở mới sinh với sự mù loà của Nguyên tổ, ta mới thấy ý nghĩa sâu xa của mầu nhiệm Con Thiên Chúa đến trong thế gian.

“Mù từ thưở mới sinh” là mù từ xa xưa, thưở địa đàng. Chúa Ki-tô đã mang ánh sáng cho thế gian. Ngài ban cho nhân loại đôi mắt mới: Mắt Đức Tin.

Từ tiến trình đến ánh sáng tự nhiên, người mù có một hành trình tiếp cận ánh sáng đức tin.

(ảnh chụp từ Youtube)

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

CHƯA ĐẦY TRĂM THƯỚC NỮA


Tôi hoàn toàn không biết xoay xở ra sao, điều đó chẳng có gì lạ. Tôi muốn kiếm ăn bằng ngòi bút nhưng không viết được tiếng Anh. Thành thử suốt ngày tôi lang thang ngoài phố, không phải vì thích thể thao đâu mà để bà chủ nhà khỏi bận mắt.
Một hôm, trên con đường 42, tôi đụng đầu với một người to lớn tóc hung hung. Tôi nhận ra liền: Féodor Chaliapine, kép hát Nga nổi tiếng. Hồi thiếu niên, tôi đã nhiều lần đứng nối đuôi mua giấy hạng bét để nghe ông ta hát ở rạp Đế quốc Hí viện Moscou. Hồi làm báo ở Paris, tôi có lần lại phỏng vấn ông ta. Tôi tưởng ông ta không nhận ra được, không ngờ nhận ra được. Ông ta hỏi tôi:
-Bận lắm không?
Tôi đáp lí nhí một câu mơ hồ. Có lẽ ông ta đoán được tình cảnh của tôi.
- Theo tôi về khách sạn tôi trọ ở góc đường Broadway và đường 103 nhé? Chúng mình cùng đi bộ.
Lúc đó đã giữa trưa và tôi đã đi lang thang năm giờ rồi.
- Nhưng, ông Chaliapine ạ, từ đây tới đó năm sáu cây số lận.
Ông ta ngắt lời tôi:
- Điên nào ! Chưa đầy trăm thước !
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Trăm thước ?
- Thì vậy chứ sao? Tôi không nói là tới khách sạn, dĩ nhiên. Là tới gian bắn ở đại lộ 6 ấy.
Tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng cũng đi theo. Một lát chúng tôi tới trước gian hàng đó, đứng ngó hai chú lính thủy bắn vào một cái bia, đều đều, không biết bao nhiêu lần.
Rồi chúng tôi lại tiếp tục đi. Ông Chaliapine vui vẻ bảo tôi:
- Bây giờ còn hơn một cây số nữa.
Tôi gật đầu. Một lát sau tới Carnegie Hall, ông Chaliapine bảo tôi ông ta thích nhìn vẻ mặt những người lại mua giấy nghe hòa nhạc ở Viện âm nhạc. Chúng tôi ngừng lại vài phút rồi tiếp tục đi. Lần này ông nhanh nhầu bảo:
- là tới vườn thú của công viên trung ương. ở đó có một con tinh tinh (gorille) giống một kép hát có giọng cao mà tôi quen.
Chúng tôi lại thăm con tinh tinh.
Cách đó một ngàn hai trăm thước, về tới đường Broadway, chúng tôi ngừng trước một tiệm tạp hóa. Trước cửa tiệm có bày một thùng dưa leo, Chaliapine trố mắt ra ngó dưa leo một lúc: bác sĩ cấm ông ta ăn dưa leo.
- Chà, coi ngon quá. Trông thấy mà nhớ tuổi trẻ của tôi.
Còn tôi, tôi tự hỏi sao chưa ngất ngư chứ, mà lại thấy khỏe mạnh hơn bao giờ nữa ?
Chúng tôi ngừng một lần cuối cùng nữa ở đường 90 để ngắm những hàng trái cây tại một chợ, trước một trạm xe điện mới sơn lại, góc đường 96, và sau cùng nó tới khách sạn.
Chaliapine cười, bảo tôi:
- Đường đâu có xa, phải không? Bây giờ tụi mình đi ăn.
Sau một bữa thịnh soạn, ông mới cho tôi hiểu tại sao bắt tôi đi bộ 6 cây số đó. Giọng ông nghiêm trang:
- Thầy sẽ không bao giờ quên lần đi bộ hôm nay đâu. Tôi đã cho thầy một bài học nhỏ đấy. Đừng bao giờ lo lắng, buồn rầu vì đích còn ở xa. Chỉ nghĩ tới cái gì ở cách ta một trăm thước thôi. Đừng lo ngại về một tương lai bấp bênh. Chỉ nghĩ tới những cái vui ngày hôm sau thôi, dù nó tầm thường tới mức nào đi nữa.
Nhiều năm đã trôi qua. ông Chaliapine đã qui tiên mà hầu hết những điểm làm mục tiêu trong lần đi bộ không sao quên được đó, hiện nay cũng không còn, cảnh vật đã biến thiên. Nhưng trong bao nhiêu năm đó,Nó đã giúp tôi khi tôi quyết định học tiếng Anh. Không khi nào tôi tự hỏi: “Phải học bao năm nữa mới viết được thứ tiếng đó”.
Trái lại tôi tự nhủ: ”Hôm nay trên tờ Times có hai mươi tám tiếng mình chưa biết. Ngày mai sẽ còn không tới hai mươi tiếng”.
Triết lý đó cũng giúp tôi giữ vững được tinh thần khi vì một sự lầm lỡ của các người hùn vốn, tôi buộc phải trả cho chủ nợ nửa số tiền mà tôi hy vọng kiếm được trong bốn năm sau. Nếu trong 208 tuần lễ đó, tôi cứ nghĩ bụng hoài rằng phải sống cực khổ thì chắc chắn tôi đã nản chí mà không kiếm được một đồng nào cả. Nhưng tôi chỉ tự nhủ; ”Thứ hai, thứ tư và thứ sáu, mình sẽ làm cho mình” . Nghĩ vậy thì mọi sự thay đổi hết. Tôi trả được hết nợ mà kiếm được đủ sống, không đến nỗi thiếu thốn .
Qui tắc trăm thước của Chaliapine đó là một hoàng kim quy tắc. Ai cũng có thể theo mà thấy có lợi.
Có thể rằng cái đích ta nhắm còn xa thăm thẳm đấy, nhưng không đầy trăm bước là “tới đại lộ 6″.
Như vậy cứ từng chặng, từng chặng một, chúng ta chẳng những sẽ tới đích, mà trên đường còn được hưởng nhiều cái vui nữa.
FREDERICK VAN RYN

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

BÀ LÀ AI?

BÀ LÀ AI

Trong cơn hôn mê, một người đàn bà nọ thấy mình bị đưa ra trước tòa Chúa.
Có tiếng hỏi bà:
- Bà kia, bà là ai?
Người đàn bà đáp:
- Thưa, con là vợ của ông thị trưởng.
Nhưng tiếng ấy hỏi lại nghiêm nghị hơn:
- Ta không hỏi ngươi là vợ của ai, Ta chỉ hỏi người là ai mà thôi?
Người đàn bà vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu hỏi. Bà tiếp tục thưa: bà là mẹ của bốn đứa con, bà là giáo viên v.v... Nhưng lần nào tiếng nói cũng vẫn hỏi lại:
- Ta không hỏi ngươi làm nghề gì, Ta chỉ muốn biết ngươi là ai mà thôi.
Nghe đến đây người đàn bà liền thưa:
- Con là một Kitô hữu.
Tiếng nói lại tỏ dấu bất bình và hỏi tiếp:
- Ta không hỏi ngươi có đạo hay không có đạo, hoặc theo đạo nào, Ta chỉ hỏi ngươi là ai mà thôi?
Người đàn bà làm một cố gắng cuối cùng, bà trình bày như sau:
- Thưa, con là người đi lễ mỗi ngày và luôn giúp đỡ những người túng thiếu.
Tiếng nói lại càng bất bình hơn nữa:
- Ta không hỏi ngươi đã làm gì, Ta chỉ hỏi ngươi là ai mà thôi?
Người đàn bà chợt hiểu được ý nghĩa của câu hỏi:
Sau cơn bệnh, bà quyết tâm trả lời cho bằng được câu hỏi ấy. Và điều đó đã làm cho bà thay đổi hoàn toàn cuộc sống.

Ðể trả lời cho câu hỏi trên đây, có lẽ chúng ta phải thưa bằng chính lời của Chúa Giêsu, Ngài nói về một đầy tớ phải làm việc quần quật suốt ngày, rồi chiều về còn phải hầu hạ chủ mình.

Chúa Giêsu nói như sau: "Các con cũng thế, sau khi đã làm hết tất cả những gì mình phải làm, các con hãy nói: chúng con chỉ là đầy tớ vô dụng".
Tương quan giữa con người và Thiên Chúa là một tương quan "nhưng không"
Thiên Chúa yêu thương con người bằng một tình yêu nhưng không. Con người cũng phải thờ phượng Thiên Chúa bằng một tình yêu nhưng không. Nói cách khác, con người không thờ phượng lập công để được Thiên Chúa tưởng thưởng.
Chúa Giêsu đã đến để thiết lập mối tương quan đúng đắn giữa con người và Thiên Chúa. Ngài phá đổ thứ tôn giáo dựng trên tính toán so đo, để thiết lập đạo của tình thương. Ngài mặc khải cho chúng ta một Thiên Chúa là Cha yêu thương nhân từ, tha thứ, và mời gọi chúng ta đáp trả bằng tất cả tin yêu, phó thác nơi Ngài.
Trong Tin Mừng Chúa Giêsu lên án gắt gao thứ tôn giáo vụ hình thức, khoe khoang, giả hình và tính toán hơn thiệt của những người biệt phái. Tương quan giữa họ và Thiên Chúa chỉ còn là một mớ những tính toán so đo.
Ðối lại với thái độ ấy của người biệt phái, Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ của Ngài hãy sống phó thác, khiêm nhường và phục vụ. Ở đây chúng ta thấy lặp lại cái nghịch lý thông thường của Tin Mừng: "Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên, Ai đi tìm mạng sống mình sẽ mất, ai bỏ mạng sống mình, sẽ gặp lại".



  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

5 ĐIỀU BẠN CẦN VƯỢT QUA ĐỂ GẶT HÁI THẬT NHIỀU THÀNH CÔNG


1. CHƯA BIẾT ĐÍCH ĐẾN
Bạn đứng nhìn người khác thực hiện mục tiêu của họ nhưng không bắt tay vào làm. Bạn sợ thất bại ập đến, sợ khó, sợ khổ
Nếu bạn đang ở mức này thì rất nguy hiểm đấy, tìm mục tiêu cho mình và bắt tay vào hành động.
2. CÓ MỤC TIÊU NHƯNG LÀM "NỬA VỜI"
Hăm hở đặt mục tiêu cho mình xong rồi cất vào xó xỉnh khó moi ra nhất. Cứ thế bạn để thời gian "giết chết" mục tiêu đó. Tại sao vậy?
Có phải bạn là người nửa vời? Chỉ biết nói mà không biết làm? KHÔNG, điều đó chỉ đúng khi bạn nhận ra nhưng làm lơ nó đi và quan tâm đến thứ khác vui hơn: chat, mạng xã hội, game... Nhận ra điều này, đừng vứt bỏ mục tiêu như những thứ tầm thường khác
3. THAN THỞ VỀ MỌI THỨ XUNG QUANH
"Sao việc này khó vậy?", "Sao mọi thứ lại cứ xảy ra với mình?", "Sao xui vậy?"... Bạn than thở về cuộc sống, về mục tiêu của bạn khó quá và bạn đã suy nghĩ sẽ từ bỏ nó. Nhưng bạn có nghĩ rằng nếu mục tiêu nào cũng dễ vượt qua, bạn sẽ nhận được gì sau mục tiêu đó chưa?
4. NGỦ QUÊN TRÊN CHIẾN THẮNG
Sau thời gian thực hiện mục tiêu và có những thành công. Bạn vui mừng và nghĩ vậy là giỏi, là đủ... và quên mất mục tiêu quan trọng cuối cùng. Bạn hãy nhớ 80% thành công đến từ 20% nỗ lực sau cùng.
5. BẠN VẪN ĐANG CỐ GẮNG VÀ NỖ LỰC TỪNG NGÀY
Tuyệt vời, đó chính là thứ quan trọng bạn cần có. Nhiệt huyết, kiên trì, dám đối đầu với thử thách và luôn thách thức bản thân với những điều khó hơn nhưng giúp bạn phát triển bản thân và đạt mục tiêu nhanh hơn.
Đừng bao giờ đánh mất tinh thần "thép" đó của mình nhé, nó sẽ giúp bạn đi xa và rất nhanh đấy.
Sưu tầm

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS