Hồi nhỏ, tôi thích chơi với mấy tên con trai trong làng. Một trong các trò chơi, tôi giỏi nhất là bắn bi. Một lần kia, tôi thắng và dành hết các hòn bi của bạn tôi. Đang khi trong túi, trên tay tôi đầy những hòn bi của sự chiến thắng. Ông ngoại của tôi ở xa tới nói tôi bỏ chúng đi ông sẽ cho tôi cái này. Dù biết ông luôn cho tôi điều tốt nhất, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng khi ném bỏ những hòn bi ấy. Quả thật, ông cho tôi những viên bi mới đẹp nhất, những viên bi mà tụi bạn chưa ai có.
Vậy đó, để có được cái mới đòi hỏi đôi tay ta buông cái cũ, để đổi nước mới vào ly thì ly phải dốc cạn nước cũ. Nhưng bỏ đi không dễ. Vì thế anh thanh niên dù rất khao khát sự hoàn hảo. Nhưng Thiên Chúa chỉ có thể lấp đầy nỗi khắc khoải của anh với điều kiện “Ngươi chỉ thiếu một điều. Đi bán những gì anh có mà cho người nghèo và bạn sẽ được một kho tàng trên trời, rồi hãy đến theo tôi “. Anh buồn rầu bỏ đi !
Ta không dám đánh đổi cái ta có với việc buông bỏ. Một việc làm liều lĩnh. Cái khoảng khắc buông bỏ đến việc nhận lãnh cái mới dù rất ngắn ngủi nhưng là khoảng không vô định. Ta không rõ cái gì ta có sau đó. Vì thế, dù thời gian rất ngắn nhưng áp lực tinh thần lại rất cao. Ta sợ cái khoảnh khắc ấy, nên buông thật không dễ. Ta sợ buông là mất. Ta sợ khi buông cái cũ, cái mới lại không bằng cái cũ thì sao? Cái nỗi sợ hãi làm ta chết nhát và thường ta sẽ tiu nghỉu như anh thanh niên bỏ đi không dám đeo đuổi cái khát vọng sự trọn lành cháy bỏng.
Ta chỉ dám buông khi ta tin vào người sắp cho ta cái khác là người thương yêu ta, sẽ luôn cho ta cái tốt nhất. Ta chỉ dám buông mình vào bàn tay người ấy, khi ta tin rằng người ấy là người bảo vệ và tôn trọng ta nhất. Khi ta chưa đủ tin, ta không dám đánh đổi bằng việc buông bỏ để trống rỗng nhận lãnh điều mới. Như thế, Thiên Chúa chẳng thể nào có thể lắp đầy sự trọn lành. Thiên Chúa luôn luôn chờ đợi để điền vào trái tim của ta với sự hoàn hảo và sự thánh thiện của mình … Liệu ta có can đảm để buông bỏ chăng?
Buông bỏ, đó là sự đáp trả không phải một lần và duy nhất nhưng là hành động đáp trả luôn luôn trong suốt cuộc đời. Là thái độ duy nhất của con người khi đến với Chúa. Vì “thân trần truồng sinh ra từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về trần truồng“, ta đâu còn có thể mang gì trong ngày sau hết. Vậy mà mở tay ra để tập buông từng ngày lại không mấy ai muốn. Nhưng nếu ta không biết buông bỏ từng ngày thì liệu giờ sau hết ta có thể thanh thản nhẹ nhàng ra đi chăng?
Ước chi “buông bỏ” có thể thẩm thấu vào tinh thần và cuộc sống ta. Để ta có thể cười hồn nhiên thanh thản an bình trong từng phút giây. Đó là sống Nước Trời tại thế!
Xuân Hy Vọng