Chiều tối, cả lớp giáo lý tay cần gói xôi nhồm nhoàm. Thấy chị Giáo Lý Viên đến chúng vội vàng ùa vào lớp, im phăng phắc... Ngạc nhiên quá, sao hôm nay các em lại ngoan đến lạ. Gần hết giờ, chị tưởng thưởng cho cả lớp một vũ điệu. Các em hào hứng nhảy y như thể chưa bao giờ nhảy. Chị phấn khởi. Ngày nào các em cũng như thế này thì thế giới tuyệt biết bao. Nhưng dù sao là lớp học nên phải có chừng mực.
- Chị: Thôi, hôm nay chúng ta nhảy vậy đủ rồi. Lần sau chúng ta lại nhảy nhé.
- Em: Chị ơi nhảy nữa đi chị. Nãy giờ ngồi học lạnh quá chị ơi.
- Chị: Sao lạnh?
- Em: Cả ngày nay mưa phùn mà chúng em đi hái trà giúp gia đình bạn Lộc. Má bạn ấy nhập viện. Ba Lộc đâu có thấy đường. Lạnh quá chị.
- Chị: Vậy lúc chúng em ăn xôi là ăn tối à. Không về nhà sao?
- Em: Chúng em từ vườn trà về vào học luôn. Cả ngày nay chúng em có tí xôi thôi chị.
- Chị: Sao?
- Em: Nhà thằng Lộc hết gạo rồi. sáng tụi em đến, Lộc cứ nói cho chúng em về. Nhưng tụi em cứ làm. Tới trưa Lộc mới nói nhà nó hết gạo.
- Em: Tụi em góp tiền
- Em: Em đi mua gạo về nấu xôi đó chị.
- Chị: Em giỏi vậy sao.
- Em: Con gái mà chị.
- Chị: Nhưng sao các em hôm nay đi học ngoan vậy.
- Em: Đơn giản lắm. Tại thằng Lộc, nó nói đến rơi nước mắt luôn chị.
- Chị: Lộc nói gì.
- Em: Nó muốn đến lớp học mà không được, Còn tụi em được đi học cố học thay nó. Nó còn phải chăm ba, chăm mẹ nữa. Nhà mình không có ai ở nhà tội ba nó lắm.
- Chị:!!! Cám ơn các em. Hôm nay chính các em đã sống Lời Chúa và dạy chị bài học Giáo Lý đầy ý nghĩa!
Xuân Hy Vọng.