Thuở nhỏ, tôi được tham gia trại bay, địa điểm đến không được biết trước. Mỗi đội khi khởi hành được trao cho một tấm bản đồ chỉ đường. Qua vòng thử thách, đội chúng tôi được khởi hành đầu tiên. Oh. Thật hãnh diện. Mỗi người xếp hành lý lên chú ngựa sắt (xe đạp) chạy bon bon về phía trước. Khởi hành khi ông mặt trời chưa mở mắt mà tới lúc đứng bóng vẫn chưa tới nơi cần đến. Chúng tôi quyết định dừng chân xem lại bản đồ. Hỡi ôi, lạc đường! Bỏ sót một dấu đường mà ra cơ sự này. Thời bấy giờ điện thoại công cộng còn hiếm huống chi đến điện thoại di động. Nên đành trở về nơi xuất phát. May mà kỳ trại ba ngày. Sau ba ngày, đội chúng tôi vẫn được đứng thứ hai toàn đoàn. Nhưng tôi phải chịu hình phạt trước đoàn là một trăm cái hít đất. Nhớ đời!!!
Cuộc đời chẳng vậy sao? Mỗi người chúng ta bước chân vào đời, Chúa trao cho tấm bản đồ với những dấu chỉ cuộc sống. Lắm khi ta mải miết với điều này điều kia mà bỏ sót một dấu chỉ, để khi choàng tỉnh giấc ta thấy mình đã đi quá xa. Điều quan trọng ta có dám dừng bước để trở về hay không.
Nếu bạn muốn không bị lạc đường phải chịu khó học hỏi những dấu chỉ trên tấm bản đồ được trao và nhìn lại thường xuyên. Mỗi ngày sống bạn và tôi hãy dành cho mình ít phút để trầm lắng nhìn lại ngày sống, xem lại những dấu chỉ mà ta đã đi qua. Nhận định lại những điều hay, điều dở để mỗi ngày mới ta viết lên một trang sử đẹp.
Xuân Hy Vọng