Một lần tôi vô tình đánh rơi viên sỏi nhỏ vào ly nước, cùng lúc một chiếc lá chao nghiêng cũng rơi vào ly nước ấy. Bạn có biết chuyện gì xảy ra không? Viên sỏi lắng sâu xuống đáy ly, sóng nước không làm nó xê dịch. Chiếc lá nổi trên mặt nước, một cơn sóng li ti cũng làm cho chiếc lá chao đảo.
Ở đời chẳng vậy sao? Muốn tâm an, ta phải lắng động. Tranh đua hơn thiệt giống chiếc lá nổi trên mặt nước, tâm sao bình?
Hơn nữa, nếu bạn từng uống trà sành điệu. Ách hẳn bạn đã biết, trà chỉ ngon khi lá trà đã thấm và lắng xuống đáy ấm. Lá trà còn nổi trên mặt nước, trà chẳng ngon bao giờ.
Cũng giống như trà, ta chỉ có thể đóng góp cho cuộc đời khi ta lặng lẽ, khiêm tốn và chờ đợi sự thưởng thức.
Nhưng hành trình lắng động lại không đơn giản. Nó đòi hỏi ta phải ra khỏi mình, phải chịu để cho cuộc đời nhào nắn, phải ẩn sâu trong khiêm cung đơn hèn.
Ước chi, ta có thể lắng thật sâu nơi cung lòng và trong cuộc đời để ở đó chỉ mình ta với Chúa trong an bình và hạnh phúc.
Xuân Hy Vọng