Được tạo bởi Blogger.

Giới thiệu về tôi

Blogger templates

RSS

Pages

CÂY TÙNG

Tôi rất thích ngắm nhìn cây tùng sừng sững trước sân nhà thờ. Dù cơn gió mạnh đủ làm những cây xung quanh ngả nghiêng thì cây tùng vẫn trơ trơ hiên ngang giữa trời đất reo vui với gió vi vu. Mẹ tôi chẳng khác gì cây tùng. Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng tôi có suy nghĩ khác thường. Vì hình ảnh cây tùng thường ví von cho người chồng, người cha. Nhưng với tôi, mẹ là cây tùng sừng sững hiên ngang giữa đất trời bao la. Bởi lẽ, niềm vui nỗi buồn, thành công thất bại … là những chuyện rất thường tình xảy đến, mẹ vẫn luôn ngẩng cao đầu mặc cho dòng đời đổi thay. Trước những biến cố xảy đến ngoài ý muốn như tai ương, bất hạnh … mẹ luôn bình tĩnh để đón nhận trong an vui.
Tôi chẳng thể quên năm 1976, sau năm đất nước thay đổi chế độ, sự chuyển đổi cơ chế không tránh khỏi kéo theo những xáo trộn. Gia đình tôi từ một thương gia khá giả thành kẻ trắng tay, đang sống nơi thành thị phải chuyển đến nơi sỏi đất khô cằn. Mẹ là cô gái thị thành nên việc cuốc bẫm đào sâu là cả một vật lộn đấu tranh sinh tồn. Sáng sớm tinh mơ mẹ gánh gồng đi bán khắp thôn làng, chiều về lại vào rẫy lên nương, tối mịt với cái đèn bão tù mù vỡ đất làm đê. Con nắng làm sạm đen đôi má ửng hồng của mẹ; cái cuốc, cái cày làm chai sần đôi bàn tay mềm mại của cô gái thị thành. Nhưng anh em chúng tôi chưa từng nghe mẹ thở than dù nửa lời.
Cứ tưởng thế đã đủ làm oằn vai mẹ, nhưng rồi một chiều chị tôi chạy ra đồng hổn hển nói từng từ đứt quãng : “Mẹ ơi … em … tím ngắt”. Mẹ bỏ tất cả sau lưng chạy thật nhanh về bồng con trên tay. Bây giờ lấy đâu ra tiền cho con nhập viện ? Nhưng mẹ vẫn cứ đi. Mẹ làm tất cả chỉ để lo cho con nhập viện. Đứa con gái chưa rõ sống chết thế nào thì đứa em trai cũng ngã bệnh theo chị nó. Hai đứa trẻ nằm trong phòng cách ly, mẹ bần thần đứng ngồi. Nhưng mẹ là thế, mẹ không khóc. Mẹ luôn kiên cường. Tôi vẫn nhớ như in câu chuyện mẹ nói với người phụ nữ trước cửa phòng cách ly.
Người phụ nữ rơm rớm nước mắt.
Mẹ hỏi: – Chị có chuyện chi?
Người phụ nữ vừa nói vừa chỉ tay vào đứa trẻ trong phòng cách ly: – Nhìn đứa trẻ đến mà tội. Nó chẳng khác gì con mèo con sinh non. Nhìn nó sao không nát lòng.
Mẹ : – Cháu là con của tôi.
Người phụ nữ : – Con chị? Sao chị bình tĩnh đến thế?
Mẹ : – Tôi khóc thì lấy lại sinh mạng cho con tôi sao? Lúc này tôi yếu lòng thì có thể giúp gì cho chúng? Tôi phải kiên cường để làm chỗ tựa nương cho con và để gia đình tôi ở phương xa được an lòng. Tôi chỉ biết ngày ngày kêu cầu lòng thương xót Chúa và Đức Maria thôi.
Mẹ phó thác tất cả vào lòng nhân hậu của Chúa. Mẹ tín thác đến khó có ai bì bằng. Khi cơn gian nan của đứa trẻ như vừa vượt qua thì cái âu lo lại đè lên vai mẹ… Nhà đã bán hết tôn, chúng vẫn chưa xuất viện. Có người nói với mẹ, thôi hãy trao chúng cho bệnh viện để còn tâm trí lo cho bốn đứa con nhỏ ở nhà. Nhưng mẹ vẫn không buông tay, mẹ tin trời sẽ quang mây. Mẹ không bỏ cuộc … Ngày nhận lại đứa trẻ trên tay, thật se lòng người mẹ trẻ. Đứa trẻ chẳng khác nào đứa con sinh non. Bây giờ lại bắt đầu từ đầu, từ bước đi chập chững đến nói năng, ăn uống. Mẹ không nản lòng. Ngày ngày, mẹ chăm chút cho con từng tí. Sự kiên cường của mẹ làm nên phép lạ hồi sinh. Ngày xuất viện, các bác sĩ nói : “Những đứa trẻ cùng căn bệnh khó có thể vượt qua lưỡi hái tử thần, con chị thật may mắn vì có chị ở bên. Chị thật kiên cường và tận tâm, đó mới là thuốc chữa cho con chị đấy”…
Mẹ vẫn thế, trải qua bao thăng trầm nhưng anh em chúng tôi chưa từng thấy mẹ rơi một giọt lệ. Mẹ chẳng khác cây tùng giữa phong ba. Mẹ trở nên điểm tựa cho cả gia đình. Mẹ bình tâm vượt qua biển cả ba đào với nụ cười và ngẩng đầu hiên ngang. Dù gia đình tôi nghèo nhưng không làm mẹ mất đi tư chất của cô gái thị thành sang cả. Cái duyên ẩn tàng vẫn sáng trong và vươn cao.
Mẹ tôi xem những điều may lành là ân huệ cho ta niềm vui tiến bước. Mẹ xem đau khổ, thất bại là quà tặng cho ta sức mạnh để vượt qua. Mẹ nhìn cuộc đời là màu hồng giúp ta đứng thẳng ngẩng đầu hiên ngang. Mẹ nắm lấy vận mạng cuộc đời trong bàn tay với sự tín thác. Mẹ tôi mãi luôn là cây tùng sừng sững giữa trời bao la!
Sr. Bích Mai 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS