Được tạo bởi Blogger.

Giới thiệu về tôi

Blogger templates

RSS

Pages

LÙI LẠI

Ta vẫn thấy các vận động viên điền kinh khi xuất phát thường cúi sâu xuống để lấy đà, hay như vận động viên nén lao để ném xa hơn, họ lùi ra sau vạch quy định một khoảng đủ để có lực đẩy lao về phía trước.
Vậy mà trong cuộc sống ta lại thường ngạo nghễ dương oai khó có thể lùi lại phía sau. Trong cuộc chơi, tinh thần thi đua dễ biến thành ganh đua. Ai hơn, ta khó chịu ấm ức. Nhẹ nhàng nhất là đòi chơi lại, không chấp nhận kết quả… Trong công việc, ta luôn tỏ ra thông thái – năng động ít khi dám chấp nhận mặt hạn chế của mình để khiêm tốn học hỏi. Ai hơn, ta trề môi gièm pha sao cho ta nổi bật nhất, giỏi giang nhất… Trong tương quan, ta luôn đặt mình làm rốn của vũ trụ. Vì ta là phải nhất không ai được hơn ta.
Những khi sự việc chẳng muốn xảy ra, ta mong ta là người thắng trận nên dùng mọi tài khéo : phân trần hùng hổ hay có khi bằng cả sức mạnh của cơ bắp … Ta càng dương oai, ta càng thua. Bởi ta mất nhiều trong cuộc chiến đó rồi. Mất tình bạn, mất bình an và lắm khi mất cả chính mình. Nhất là khi sự việc rõ ràng có phần uẩn khúc. Ui cha, ta nóng máu, hăng tiết cố làm cho ra lẽ. Càng đối diện ánh sáng, bóng ta càng lùi ra sau mất rồi. Được gì nào? Sự thật đấy, tan vỡ cũng đấy, còn thêm tổn thương nhân vị người khác. Họ đau mình hạnh phúc được sao? Khóc thầm.
Đức Giêsu nói với Phêrô “Lùi lại…” khi Phêrô cản Người lên Giêrusalem chịu chết. Đúng là Đức Giêsu không có tội, tại sao phải chết? Vô lý! Đúng là đường lối Người dạy yêu thương, dung hòa đáng làm Vua hòa bình, sao Người phải chết như tử tội? Vô lý! … Làm sao có thể lùi lại ngay cả lúc này để đón lấy một bàn thua trông thấy, chấp nhận xuống hàng thấp nhất, chấp nhận bị tiếng cười chê?
Để cúi xuống thú nhận “tôi là người có tội” đón nhận biến cố trong bình tĩnh, hay là lặng thinh không thanh minh chấp nhận thua. Thật không đơn giản! Nó là hành trình chiến đấu bản thân với những tham, sâm, si…; là bước nhảy qua những hỉ, nộ, i, ố, ai, cụ…; là sự ngược dòng tìm về sự thiện trong đời sống tâm linh. Quả thật, tôi thấy mình khó lắm để lùi bước. Nên khi lương tri đòi buộc lùi thì ứa lệ đau đớn. Bởi cái tôi lớn quá, nó cản lối cả chính mình. Nhưng quả thật, lùi một bước biển rộng trời cao và lòng mình thanh thản lắm thay.
Sr. BM, OP

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS