Được tạo bởi Blogger.

Giới thiệu về tôi

Blogger templates

RSS

Pages

GAM MÀU

Trong tranh vẽ, có bao giờ bạn thử đếm có bao nhiêu gam màu không nhỉ. Tôi từng đi tham quan phòng triển lãm, thường tôi chỉ quan sát bố cục bức tranh và cái đẹp thể hiện qua nét cọ. Tôi ít khi để ý tới gam màu vì tùy sở thích của họa sĩ, có người thích gam sáng, có người thích gam tối. Không sao cả miễm là đẹp, bố cục, nội dung sâu sắc thế là tốt rồi. Tôi có thể đứng thật lâu chiêm ngắm chúng. Nhưng khi chính tôi ngồi vào vẽ một bức tranh thì quả thật việc sắp xếp bố cục, nội dung thì việc chọn gam màu quả không thể thiếu. Mỗi gam màu đều chuyển tải một chiều nông, sâu khác nhau. Nên mọi bức tranh đều có cả hai gam màu sáng tối, nhiều hay ít tùy vào chủ ý của họa sĩ.
Trong bức tranh đời ta cũng thế, ai cũng thích cuộc đời mình đầy những phút giây hạnh phúc, thành công,… như những nét cọ đầy gam màu sáng tươi. Mỗi nét cọ làm cho ta thêm hưng phấn vui vẻ. Càng vui ta càng mạnh tay vẽ thêm những nét vẽ đầy gam màu sáng. Ai cũng muốn những nét vẽ ấy cứ mãi, cứ mãi thêm vào làm cho bức tranh sinh động hơn. Càng nhiều gam màu sáng ta thấy mình tự tin, năng động và yêu đời hơn.
Có ai lại không thích cho đời mình đầy những gam màu sáng tươi. Nhưng cuộc đời đâu chỉ là con đường bằng phẳng trải hoa hồng, mật ngọt đầy hoa bướm. Có những khúc quanh co, có những đồi gồ ghề, có những vấp ngã do mình nhưng cũng có những khốn khó đến bất ngờ ngoài sự tưởng tượng của bản thân… Những điều ấy chẳng khác chi những nét cọ gam màu tối đen cứ phết lên bức tranh cuộc đời. Mỗi nét cọ gam màu tối lưới qua thì chẳng khác gì là bầu trời tắt bóng. Mà đời thường vẫn “họa vô đơn chí” nên nét cọ càng dầy nỗi đau càng lớn. Có những cái đau nhẹ nhàng, nhưng có những nỗi đau tím ruột tím gan, có những nỗi đau thời gian khó phai. Những bóng tối vây lối cuộc đời mà khi trong cuộc ta cứ tưởng mình đang vẫy vùng trong bùn đen dễ làm mất chí khí, nản lòng, mất hy vọng và có khi đánh mất cả niềm tin. Có ai muốn phết thêm trên đời mình những nét cọ đen tối, mờ mịt bao giờ.
Nhưng cuộc đời vẫn thế, có lúc đầy sắc thắm hoa tươi thì cũng có lúc mịt mờ bão tố. Đời có những gam màu sáng thì cũng cần có những gam tối hòa lẫn. Tối, sáng không thể thiếu trong bức tranh. Nếu bức tranh chỉ toàn màu sáng sẽ dễ làm người xem chói mắt. Bức tranh chỉ toàn gam tối làm lòng người chùng xuống khó tả. Nhưng cuộc đời đâu chỉ có toàn sáng hay toàn tối. Vì lẽ, “đường đời bằng phẳng cả, anh hùng có hơn ai” nên đôi khi có chút gam tối trong bức tranh lại làm cho tranh có chiều sâu. Và nơi bức tranh tối đen một điển nhỏ nhoi sáng lên thì ánh sáng ấy càng rực sáng biết bao. Vậy nên, mỗi bước đường, mỗi sự thăng trầm hay vui buồn đều là chất tố xây dựng bức tranh đời ta. Hai gam màu sáng – tối, hạnh phúc – khổ đau đều có ích cho ta hiện tại và trong cả tương lai. Nó tôi luyện ta ngày càng lớn lên trong cuộc đời.
Xuân Hy Vọng

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

TỘI - NỢ

Thế giới công bố Việt Nam sắp cán mức nợ công 90 tỉ USD, nghĩa là mỗi đầu dân phải chịu nợ 1.000 USD. Trong khi tính trung bình mỗi người dân mức bình quân thu nhập chưa được 2.000 USD / năm. Vậy tới bao giờ mới trả hết nợ. Đời ta không trả hết, đời con cháu phải gánh nợ (Nhật báo tuổi trẻ 21.10.2014)
Chuyện vay - nợ, là chuyện ngàn đời. Nên lắm khi ta coi nó là chuyện nhỏ như con thỏ. Nhưng đó là bài toán cần sự cẩn trọng. Nếu không ngàn người gánh chịu.
Đời sống tâm linh cũng thế. Tội là chuyện ngàn đời, ai mà chẳng có. Nên lắm khi ta coi thường. Nhưng hậu quả của nó không chỉ để lại cho chính người gây ra mà còn để lại cho những người xung quanh và cho cả con cháu phải gánh chịu. Hơn nữa, Tội còn ảnh hưởng cả đời sau. Vậy nên ta phải cẩn trọng và khôn khéo để biết nói "Không" với Tội.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

TỘI NỢ


Thế giới công bố Việt Nam sắp cán mức nợ công 90 tỉ USD, nghĩa là mỗi đầu dân phải chịu nợ 1.000 USD. Trong khi tính trung bình mỗi người dân mức bình quân thu nhập chưa được 2.000 USD / năm. Vậy tới bao giờ mới trả hết nợ. Đời ta không trả hết, đời con cháu phải gánh nợ (Nhật báo tuổi trẻ 21.10.2014)

Chuyện vay - nợ, là chuyện ngàn đời. Nên lắm khi ta coi nó là chuyện nhỏ như con thỏ. Nhưng đó là bài toán cần sự cẩn trọng. Nếu không ngàn người gánh chịu.

Đời sống tâm linh cũng thế. Tội là chuyện ngàn đời, ai mà chẳng có. Nên lắm khi ta coi thường. Nhưng hậu quả của nó không chỉ để lại cho chính người gây ra mà còn để lại cho những người xung quanh và cho cả con cháu phải gánh chịu. Hơn nữa, Tội còn ảnh hưởng nặng nề cả đời sau. Vậy nên ta phải cẩn trọng và khôn khéo để biết nói "Không" với Tội.
Xuân Hy Vọng.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

CHÚA BIẾT

Trên bờ hồ, có tốp người ngồi nướng cá bên nhau. Họ trầm ngâm chẳng ai nói với ai, họ nhìn vào cõi xa xăm mờ mịt. Bỗng có tiếng người cất lên át tiếng sóng vỗ rì rầm : “Phêrô, con có yêu thầy không?”. Phêrô, cúi gầm mặt lí nhí đáp “Thầy biết con yêu mến thầy”.
Lạ chưa, Phêrô hôm nào hùng hổ vỗ ngực : “Dù ai bỏ thầy, con không bỏ”; thấy thầy đi trên sóng nước là nhảy ùm xuống để đến với thầy cho mau; thấy thầy đòi lên Giêrusalem chịu chết là lao mình băng băng phía trước cản lối… Phêrô ấy đâu mất rồi. Phêrô hùng mạnh, nhanh nhẹn, thưa đáp tự tin đâu rồi. Giờ cứ y như con gái thẹn thùng, chẳng dám nói một lời quả quyết “con yêu thầy” nữa. Thật đúng là Phêrô ra khác mất rồi. Phêrô chỉ biết thưa : “Thầy biết…” chứ không phải “con biết…”
Con cũng giống Phêrô đã nhiều lần vỗ ngực tự đắc và cho rằng “con biết...”, nhưng kỳ thực khi nhìn lại chỉ có Chúa biết: Chúa biết con từ khi con chưa thành hình trong dạ mẫu thân, Chúa biết ngày đời con ngắn dài bao nhiêu nên Ngài chuẩn bị cho con cả bầu trời ân tình.
Con chập chững bước những bước đầu đời, Chúa đã biết con sẽ đi tới vùng trời nào nên chuẩn bị cho con cả đường dài tương lai.
Khi con viết những con chữ nguệch ngoạc đầu đời, Chúa biết những con chữ ấy sẽ kết dệt nên áng thơ giúp con nên người thế nào. Ngài mở lối cho con vào trường học yêu thương.
Lúc con đau khổ - buồn chán, Chúa biết “đau khổ quả là điều hữu ích cho con học biết Thánh chỉ Ngài” (Tv119,71) và là điều cần thiết cho nhân cách con trưởng thành. Ngài đỡ nâng con vượt qua trong ân nghĩa.
Con chịu buốt giá với bao lời bủa vây, ghen tương hờn oán … Chúa biết con đúng hay sai, biết con thực hay hư. Chúa mới là quan án cho lương tâm con mà thôi.
Con có những vết thương in hằn tâm trí, có lúc con tìm ai đó để chia sẻ giúp con. Nhưng thực chỉ mình Chúa mới có thể xoa dịu và chữa lành con.
Con loay hoay tìm đường đi tới, Chúa biết con cần có người hướng dẫn đồng hành nên Ngài đã gửi trao cho con trước khi con cầu xin
Và trong tình yêu, chỉ mình Chúa mới biết con đã yêu Chúa thế nào. Chúa biết rõ con đã bao lần bội bạc bất trung. Chúa cũng hay con đã té ngã như thế nào. Chỉ mình Chúa biết rõ tình yêu con nhạt nhòa hay nồng ấm.
Lạy Chúa, trọn đời con trong tay Chúa. Xin giữ gìn, trợ giúp con mỗi ngày trong ân nghĩa và tín trung.
Xuân Hy Vọng.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

TẤM BẢN ĐỒ

Thuở nhỏ, tôi được tham gia trại bay, địa điểm đến không được biết trước. Mỗi đội khi khởi hành được trao cho một tấm bản đồ chỉ đường. Qua vòng thử thách, đội chúng tôi được khởi hành đầu tiên. Oh. Thật hãnh diện. Mỗi người xếp hành lý lên chú ngựa sắt (xe đạp) chạy bon bon về phía trước. Khởi hành khi ông mặt trời chưa mở mắt mà tới lúc đứng bóng vẫn chưa tới nơi cần đến. Chúng tôi quyết định dừng chân xem lại bản đồ. Hỡi ôi, lạc đường! Bỏ sót một dấu đường mà ra cơ sự này. Thời bấy giờ điện thoại công cộng còn hiếm huống chi đến điện thoại di động. Nên đành trở về nơi xuất phát. May mà kỳ trại ba ngày. Sau ba ngày, đội chúng tôi vẫn được đứng thứ hai toàn đoàn. Nhưng tôi phải chịu hình phạt trước đoàn là một trăm cái hít đất. Nhớ đời!!!

Cuộc đời chẳng vậy sao? Mỗi người chúng ta bước chân vào đời, Chúa trao cho tấm bản đồ với những dấu chỉ cuộc sống. Lắm khi ta mải miết với điều này điều kia mà bỏ sót một dấu chỉ, để khi choàng tỉnh giấc ta thấy mình đã đi quá xa. Điều quan trọng ta có dám dừng bước để trở về hay không. 
Nếu bạn muốn không bị lạc đường phải chịu khó học hỏi những dấu chỉ trên tấm bản đồ được trao và nhìn lại thường xuyên. Mỗi ngày sống bạn và tôi hãy dành cho mình ít phút để trầm lắng nhìn lại ngày sống, xem lại những dấu chỉ mà ta đã đi qua. Nhận định lại những điều hay, điều dở để mỗi ngày mới ta viết lên một trang sử đẹp. 

 Xuân Hy Vọng

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

LIÊN ĐỚI - CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ CUỘC SỐNG QUANH TA

Chuyện có thật tại Indonesia
Có lý và đầy tình người , đáng gắn cho Ông một Huy Chương
Trong phòng xử... án, chủ tọa trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của các công tố viên đối với một cụ bà
vì tội ăn cắp tài sản. Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu Rupiah . Lời bào chữa của bà lý do ăn cắp vì gia đình bà rất nghèo, đứa con trai bị bênh, đứa cháu thì suy dinh dưỡng vì đói.
Nhưng ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn nói bà ta cần phải bị xử tội nghiêm minh như những người khác.
Thẩm phán thở dài và nói :” Xin lỗi, thưa bà...” Ông ngưng giây lát, nhìn ngắm bà c ụ đói khổ “Nhưng pháp luật là pháp luật, tôi là người đại diện của Pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà bồi thường 1 triệu Rupiah cho chủ vườn sắn.
Nếu bà không có tiền bồi thường, bà buộc phải ngồi tù 2 năm rưỡi.”
Bà cụ run run, rướm nước mắt, bà đi tù rồi thì con cháu ở nhà ai chăm lo . Thế rồi ông thẩm phán lại nói tiếp
“Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 Rupiah vì sống trong một thành phố văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp vì cháu mình bị đói và bệnh tật.”
Nói xong , ông cởi mũ của mình ra và đưa cho cô thư ký “Cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy đưa cho bị cáo”
Cuối cùng, bà cụ đã nhận được 3,5 triệu Rupiah tiền quyên góp, trong đó có cả 50.000 Rupiah từ các công tố viên buộc tội bà , một số nhà hảo tâm khác còn trả giúp 1 triệu Rupiah tiền bồi thường, bà lão run run vì vui sướng .
Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên toà trong hạnh phúc của tất cả mọi người.
Đây là một phiên tòa xử nghiêm minh và cảm động nhất mà tôi được biết, vì tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống xung quanh chúng ta, vị thẩm phán đã không chỉ dùng luật pháp mà còn dùng cả trái tim để phán xét .

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

QUÉT RÁC VƯỜN TÂM

Đêm khuya tiếng chổi của người lao công cần mẫn đều đều làm tôi tỉnh giấc. Ai ai cũng thích sân vườn, đường phố sạch đẹp nhưng ít ai hay trong đêm khuya có người đã hy sinh âm thầm quét dọn. 
Vườn tâm của ta cũng cần có bàn tay chăm bón, dọn dẹp, quét rác sạch trong bụi đất, nên an tĩnh tự tại. Cần lắm quét đi những thói hư tật xấu ; quét đi những mặc cảm tự ti hay tự tôn; quét sạch những u buồn, sầu não do những vết thương lòng gây ra... 
Quét rác vườn tâm cần lắm sự cần mẫn từng ngày từng ngày cho hồn ta sạch rác bợn nhơ, cho vườn cây trổ sinh kết trái thêm hương hoa làm dịu lòng người. Để vườn tâm ta nên xinh đẹp đáng yêu, xứng là nơi cho Vua Tình Yêu và Ta cùng song bước dạo chơi!

Kỷ niệm Lễ Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

CHIẾC CHÌA KHÓA

Xưa thật là xưa. Nó được sai đến một cộng đoàn tọa lạc ngay trong khuôn viên nhà thờ. Đặc điểm chung của mỗi thành viên ở đây là : có một xâu chìa khóa rõ to bên mình. Nó cũng không ngoại trừ, nhưng thời gian đầu Nó rất khó chịu với chùm chìa khóa này vì nó vướng víu khó làm việc. Cho tới khi một ngày sự cố xảy ra:
Một hôm cả cộng đoàn đi công tác hết, cha xứ cũng gửi nhà đi đâu đó chiều mới về. Sau giờ dạy học, trưa trở về nhà nấu cơm. Đang khi nấu, Nó mới sực nhớ chưa khóa cổng nhà thờ, coi chừng có kẻ trộm đạo vào nhà thờ thì khốn. Nó vội bỏ nồi nước đang sôi chạy xuống cầu thang, ra khỏi nhà để đi đóng cổng và kiểm tra các cửa nhà thờ. Đi một vòng Nó thấy mọi sự an toàn mới trở về nhà của mình thì hỡi ơi, cửa đã bập khóa lại!!! Chìa khóa lại để bên cạnh bếp. Không có ai để cầu cứu. Cổng đã bấm khóa. Làm sao bây giờ ???
Loay hoay mãi, Nó tìm thấy một chỗ có thể từ đó vào nhà được, nhưng làm sao trèo lên lan can. Cố kéo cái thang to hơn người gần đó đến cạnh tường, Nó trèo lên hết thang mà vẫn chưa tới lan can. Xuống không được, lên nữa cũng không xong. Hình như nước đã cạn nồi, một cái mùi khét như nồi nước đang cháy. Nó cố bám vào bệ lan can đu lên. Lúc này chỉ cần Nó không hết sức bình sinh, tuột tay là chết chắc vì chân đã rời khỏi thang. Nó đu mãi, tới khi lên được lan can thì chỉ kịp vào bếp, tắt lửa rồi lăn kềnh ra đất mà ngất đi.
Nhớ đời! Từ đó trở đi, Nó không bao giờ quên mang theo xâu chìa khóa ở bên mình nữa.
Bạn thân mến,
Mỗi người chúng ai cũng được Thiên Chúa trao vào tay chiếc chìa khóa của ơn nghĩa, khả năng, sức khỏe, có khi cả một gia tài là căn nhà nội tâm của ta… Nhận chiếc chìa khóa nghĩa là chúng ta là chủ nó. Thế nhưng, đôi khi vì mê chơi, hay vì ghét sự vướng víu của trách nhiệm ta gác chìa khóa ở một nơi nào đó. Để chiếc chìa khóa trên bệ cửa của danh vọng, trên đinh móc của sức khỏe, hay ở trong góc bàn của đạo đức. Hay có khi ta ký gửi chìa khóa cho ai đó giữ giùm… Để khi có chuyện ta quýnh quáng mệt nhoài đi tìm chìa khóa. Lắm khi ta tạo ra cảnh ngộ như trên, không có chìa ngay bên mình thì sao có thể về nơi thân thương dấu ái. Mất chìa khóa, một nỗi u uẩn, một cảm giác chênh chao khó khớp!!! Mất chìa khóa tâm linh là đánh mất mật mã nối kết với trời cao. Khi khó khăn ta loay hoay với chính mình, với bản ngã và chán chường. Lòng ta đã đóng không thể mở ra để đón nhận những luồng sinh khí mới, không cho ta trở về với cõi phúc an bình.
Bạn thân mến,
Tại sao ta không trao chiếc chìa khóa ấy cho Giêsu, người yêu dấu ái, nhỉ? Có phải vì ta sợ trao cho Người thì ta bị mất đi quyền làm chủ, sợ Ngài ra vào căn phòng của ta làm ta mất tự nhiên với thói quen của chính mình.
Trao chiếc chìa khóa cho Giêsu là đặt vận mạng đời ta trong tay Ngài. Một sự liều lĩnh lắm đấy. Tương lai, hiện tại thuộc về Ngài. Ta tự dưng thấy bồn chồn khi đưa tay trao chìa khóa cho Giêsu.
…Nhưng khi trao cho Ngài rồi, lòng ta thấy ấm áp vì căn phòng của ta có sức sống, có hương thơm và tình mến đầy tràn. Nhất là mỗi khi đi về ta luôn an tâm: nhà của ta sẽ mở cửa đúng lúc đón ta vào để ở đó "lòng kề lòng".
Xuân Hy Vọng

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS