Được tạo bởi Blogger.

Giới thiệu về tôi

Blogger templates

RSS

Pages

THĂM VIẾNG


          Bà Tám quá tuổi bát tuần cứ chiều chiều đứng nhìn chân trời xa tít tắp như ngóng chờ ai đó. Cứ đúng hẹn Hoa lại đến thăm. Lần nào đến Hoa cũng có một chút gạo, ít hoa quả biếu Tám. Hôm nay, Hoa mang theo cái giỏ to hơn người.
Bà Tám: Con có cái gì vậy?
Hoa: Dạ, con có chục con vịt con biếu Tám nè.
Bà Tám: Để đâu được con.
Hoa: Tám để con.
          Vừa nói, Hoa vừa chạy từ trước ra sau cái canh nhà trống huơ trống hoắc với ba cặp mắt trong cái tối tăm tù mù liếc nhìn theo. Hoa quen ba cặp mắt ấy rồi. Ba đứa con của bà Tám bị bệnh đao, cứ y như chỉ biết ngồi một chỗ và cười cười
Hoa hỏi ba anh em: ăn gì chưa?
Ba anh em: Hê Hê…
Hoa:  Cười cái gì? Đói không?
Ba anh em: Hê Hê…
Bà Tám đỡ lời: Chúng ăn cháo rồi.
Hoa: Bánh nè, ăn đi.
Ba anh em: Hê Hê… cám ơ..n!
          Hoa ra phía sau nhà lấy cái sọt úp mấy con vịt vào. Đàn vịt kêu ầm ĩ. Ba anh em chạy ra chúi đầu vào cái sọt ngó xem đàn vịt.
Bà Tám: Tội nghiệp chúng chưa thấy con vịt bao giờ.
Hoa nhìn ba anh em nói: Gọi tên chúng đi. Vịt ..Vịt …
Ba anh em: Vịt .. Vịt …
          Hoa cầm cọng rau đưa cho ba anh em, đẩy tay vào cái sọt vịt. Đàn vịt tranh nhau ăn cọng rau. Ba anh em cười giòn giã.
Bà Tám: Lâu lắm rồi, Tám mới thấy chúng cười vui thế này. Cám ơn con Hoa à.
          Hoa mải đùa chơi với ba anh em và đàn vịt chắc chẳng nghe thấy.
Bà Tám nói to: Sao con tốt với Tám vậy?
Hoa: Không phải con tốt đâu. Chúa của con mới tốt với Tám. Chúa cho người đưa đến cho con gạo, rau, vịt để thăm Tám đó. Chứ con còn đi học đâu có tiền đâu mà. Con chỉ đến thăm Tám tôi. Tám cám ơn Chúa đi!
Ba anh em bập bẹ : Chúa .. Chúa...
          Suốt tuần qua, canh nhà thêm tiếng cười những tiếng nói bi bo : "Vịt .. Vịt" chen lẫn "Chúa… Chúa…" chẳng rõ ràng. Nhưng nhờ vậy ba anh em chạy nhảy tung tăng y như thể mấy chú bé mới lên ba. Lúc thì ba anh em bắt con vịt lên ôm vào người, khi thì cười giòn giã nhìn những con vịt ăn. Riêng mình ba Tám cứ trầm ngâm hoài.
Hoa: Tám có chuyện gì sao ít nói vậy?
Bà Tám: Uhm…
Hoa: Tám dấu con nha. Mai con hổng chơi với Tám nữa.
Bà Tám: Con đến chơi với Tám nha, Tám nói…
Hoa: Tám nói đi, con đến chơi hoài luôn.
Bà Tám ập ừ hồi lâu: Con có thể xin cha xứ đến cho Tám gặp không?
Hoa: Tám cũng biết cha xứ hả?
Bà Tám gật đầu: Lâu lâu cha có đến thăm Tám.
Hoa: Tám cần ngay không?
Bà Tám gật đầu: Ngay.
Hoa ù chạy đi mời cha xứ. Chỉ một loáng là cha xứ đến.
Cha xứ: Chào bà Tám. Tôi nghe bé Hoa nói bà có chuyện muốn gặp tôi?
          Bà Tám thấy cha xứ mà hai dòng nước mắt cứ trào ra. Hoa trố mắt nhìn. Hoa chưa thấy bà như thế bao giờ.
Cha xứ : Sao bà khóc? Có chuyện gì vào nhà rồi nói.
Bà Tám : Dạ. Cha có thể giải tội cho con không?
Cha xứ : Bà Tám nói thật hay đùa vậy. Từ hồi tôi về tới giờ có thấy bà Tám đi nhà thờ đâu.
Bà Tám: Dạ. dạ. Con là người công giáo nhưng từ ngày lấy chồng tới giờ…
Cha xứ gập gù: Tôi hiểu rồi. Bà còn nhớ dọn mình không?
          Bà Tám gục mặt xuống.
Cha xứ kẽ nói: Tôi sẽ giúp Bà.  
Cha xứ lớn tiếng gọi : Hoa, con ra ngoài sân chơi với các anh đi con.
          Chiều nay, căn nhà trống huơ trống hoắc bừng sáng chen lẫy tiếng cười giòn của ba anh em và gió chiều nhè nhẹ thổi bay những bụi bậm bám trên khe cửa gỗ.
          Hoa đang thả hồn ngắm cảnh hoàng hôn, cha xứ từ phía sau xoa đầu Hoa.
Cha xứ: Cha cám ơn con. Ngày nào con cũng thăm bà Tám à?
Hoa: Dạ, nhưng sao cha cám ơn con.
Cha xứ: Nhờ con mang lại tiếng cười cho nhà này mà bà Tám trở lại đạo sau hơn 60 năm đó.
Hoa bẽn lẽn: Con có làm được gì đâu cha. Tại con thấy tội Tám quá, Ở vậy nuôi ba con bị bệnh thế này, nên chiều chiều không đến thăm cũng nhớ.
Cha xứ: Một chút nho nhỏ mỗi ngày con dành cho Tám là quà tặng rất lớn cho Tám và cả các anh đây nữa. Nó làm cho Bà Tám từng ngày, từng ngày trở về với Chúa đó con. Con có thấy đây là phần thưởng cho con không?
Hoa cười: Dạ, con thấy cha giải tội cho Tám mà con vui như thể con được quà quý vậy.
Cha xứ cười: Cha cám ơn con!
Hoa e thẹn: Cha đừng cám ơn con. Cha cám ơn Chúa á.
Cha xứ: Ừ, cha con mình cùng đọc kinh tạ ơn Chúa nha.
          Ngay trong khoảng sân bé tí teo, cha và Hoa râm râm đọc kinh, phía sau bà Tám và ba anh em cũng bập bẹ đọc theo. Thiên nhiên như thể hòa cùng điệp khúc cảm tạ, nên mặt trời dâng cao trên đỉnh đồi và gió se se nhẹ như ướp lòng người trong hương chiều của hoa đồng nội quanh vườn.
Đọc kinh xong cha và Hoa quay lại.
Ba Tám lí nhí: Con quên kinh rồi.
Hoa nhanh nhẩu: Để mai con đến đọc kinh với Tám
Một chút bé nhỏ tưởng chẳng là chi. Như một giọt nước nhỏ trong biển cả chẳng là gì, lại có thể làm tràn ly. Một cánh én không làm nên mùa xuân nhưng báo hiệu cho mùa xuân đang đến. Thăm viếng tưởng chừng chẳng là gì nhưng có thể đổ đầy trái tim và cuộc sống của những ai được gặp gỡ, được viếng thăm niềm vui của Tin Mừng.

Xuân Hy Vọng

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS